Sinh con mới được 4 tháng, vợ đã nhẫn tâm bỏ về nh
- Home
- Sinh con mới được 4 tháng, vợ đã nhẫn tâm bỏ về nh
Tôi bế con lên, lòng ngổn ngang như vừa bị đấ.m thẳng vào ngực.
Đợt này công ty làm ăn khấm khá, dự án nào cũng chạy tốt, tiề.n về đều đặn, nên tôi cũng mạnh dạn vay thêm ngân hàng, tậu được căn hộ 3 phòng ngủ, rộng rãi hơn nhà cũ gấp mấy lần. Vợ tôi – Hằng, nghe vậy thì thích lắm, suốt ngày lên mạng tìm đồ decor, rồi rủ bạn bè đi sắm sửa. Tôi cũng không cản, nghĩ bụng, nhà mới mà, có chút sắc màu cho vui mắt cũng tốt.
Nhưng Hằng thì không chỉ “một chút” như tôi nghĩ. Từ ngày có nhà mới, cô ấy cứ như người lên cơn nghiệ.n mua sắm, ngày nào cũng ôm về nào là đèn chùm pha lê, thảm lông cừu, bình gốm phong thủy, rồi cả đống đồ bếp kiểu Hàn kiểu Nhật… Có lần, tôi mở cánh tủ bếp, thấy chất đầy bát đĩa, ly cốc, đủ màu đủ kiểu, mà có khi cả năm mới lôi ra dùng được vài cái.
Tôi có ý nhắc nhở thì Hằng lại làm ầm lên, bảo là phụ nữ ai chẳng muốn nhà cửa tươm tất, đẹp đẽ. Rồi cô ấy lôi chuyện tôi mua bộ ghế sofa gần 20 triệu ra so sánh, nói tôi cũng đâu có tiết kiệm gì mà lại trách móc cô ấy. Tôi cứng họng, đành im lặng cho qua.
Nhưng mọi chuyện không dừng lại ở đó.
Hôm ấy tôi tan làm về, thấy ngoài cửa là 4 cái thùng lớn, dán kín băng dính, vợ tôi hớn hở bảo là vừa đặt bộ nồi mới về, giá gần chục triệu nhưng dùng cả đời cũng không hỏng. Tôi điếng người, mở thử một cái thùng ra, bên trong là mấy cái nồi nặng trịch, in toàn chữ Hàn Quốc, bóng loáng như gương. Tôi bảo:
“Em mua làm gì lắm thế này, ở nhà còn cả đống nồi niêu xoong chảo mà”.
Hằng nghe vậy, lập tức cao giọng: “Anh lúc nào cũng tiề.n tiền tiề.n, em mua mấy cái nồi cũng kêu. Mấy đồng nghiệp của anh dám để vợ nấu cơm bằng cái nồi rẻ tiề.n không? Hay chỉ có mình em là bị chồng ki bo thôi?”.
Video đang HOT
Tôi cố nhẫn nhịn, không muốn cãi nhau trước mặt con nhỏ. Đứ.a b.é mới 4 tháng tuổ.i, nghe tiếng mẹ quát đã mếu máo khóc theo. Tôi ôm con vào lòng dỗ dành, trong lòng vừa bực vừa bất lực.
Nhưng chuyện chưa dừng lại ở đó.
Đêm hôm ấy, tôi đang xem tin tức thì Hằng lại lôi ra mấy cái hộp gì đó, hí hoáy mở rồi xếp lên bàn. Tôi nhìn qua, thấy nào là serum, kem dưỡng da, cả đống hộp lọ đắt tiề.n. Tôi nhíu mày hỏi:
“Lại mua mỹ phẩm à? Tháng trước em vừa sắm một bộ hơn chục triệu, đã dùng hết rồi sao?”.
Cô ấy trừng mắt: “Anh có biết dưỡng da quan trọng thế nào không? Da em vừa sinh con xong, cần phục hồi, không thì già sớm, anh chê xấu lại đi bồ bịch thì sao?”.
Tôi chỉ biết thở dài, không biết phải nói thế nào.
Hôm kia, tôi nhận được thông báo từ ngân hàng, thẻ tín dụng của tôi bị trừ 15 triệu. Tôi vội gọi hỏi vợ thì cô ấy tỉnh bơ đáp: “À, em quẹt thẻ của anh, mấy cái đồ cho bé, sữa với bỉm, quần áo mới nữa”.
Tôi cố dằn cơn tức lại, buổi chiều về nhà xem qua đống đồ vợ mua, 2 lon sữa, 2 túi bỉm, 2 bộ quần áo của con. Tôi lập tức hỏi vợ: “Chừng này đồ mà 15 triệu sao? Hay là em lại chi tiêu vào em?”.
Hằng cắn môi, đứng lên hất cằm: “Anh ch.ê ba.i em thì giỏi mà nuôi con một mình. Em về nhà mẹ, cho anh tự lo”. Nói rồi, cô ấy xách túi, đi thẳng ra cửa, bỏ mặc đứ.a b.é đang oe oe khóc trong nôi.
Tôi đứng sững, tim như ngừng đậ.p. Gọi với theo, Hằng không thèm quay đầu lại, bước chân nhanh như chạy trốn. Tôi bế con lên, lòng ngổn ngang như vừa bị đấ.m thẳng vào ngực. Đứ.a b.é khóc mãi không nín, giật mình rồi nấc lên từng hồi, làm tôi rối bời không biết dỗ kiểu gì.
Tôi phải pha sữa công thức cho con, nhưng thằng bé quen hơi mẹ, cứ đẩy bình sữa ra, khóc đỏ cả mặt, đến khi mệt quá, đói quá, con mới chịu uống chút sữa. Cả đêm tôi không tài nào chợp mắt, vừa lo con đói vừa giận vợ. Sáng hôm sau, tôi đành phải gọi điện xin lỗi Hằng, dù trong lòng ấm ức, nhưng vẫn phải xuống nước để cô ấy về, không thì con tôi sẽ khát sữa đến kiệt sức mất.
Cô ấy nghe máy, giọng lạnh tanh: “Thế anh đã biết lỗi chưa? Anh phải hứa từ giờ không được can thiệp chuyện em chi tiêu, cũng không được tính toán gì cả. Em mới đẻ xong, mua mấy cái đồ cho con mà cũng khó khăn với em à?”.
Tôi cắn chặt môi, cố kìm nén cơn giận, gật đầu như một kẻ thua cuộc.
Hằng về, bế con, nựng nịu một hồi rồi bỏ lên phòng ngủ, để tôi ngồi thừ người dưới ghế, đầu óc trống rỗng.
Liệu cuộc hôn nhân này có còn đường cứu vãn không, hay tôi đã sai ngay từ khi quyết định gắn bó với người phụ nữ này?
Mẹ chồng đã làm điều không thể tin nổi và tôi buộc phải quay về nhà mẹ đẻ trong sự cay đắng vô cùng dù mới vừa sinh con
Mọi chuyện bắt đầu từ lúc tôi tưởng rằng mình đã hiểu hết về những mâu thuẫn giữa mẹ chồng và nàng dâu.
Ảnh minh họa.
Tôi từng nghĩ rằng đó chỉ là vấn đề của thế hệ trước, nhưng không, mọi thứ không hề đơn giản. Khi tôi kết hôn, người tôi cảm nhận ghét mình nhất lại chính là mẹ chồng. Và lý do? Có quá nhiều thứ khiến bà ấy không thể ưa tôi. Nhưng tôi đã hiểu ra, bà ấy chẳng khó đoán chút nào.
Mâu thuẫn đầu tiên xuất phát từ một điều đơn giản mà bà luôn đổ lỗi cho tôi: bố mẹ tôi không thăm hỏi bà nhiều. Nhưng thử hỏi, có gia đình nào mà thông gia lại thân thiết như bạn bè đâu? Chỉ cần một năm gọi điện hỏi thăm vài lần cũng đã là tốt lắm rồi. Nhưng mẹ chồng tôi thì không nghĩ vậy, bà cứ đem bố mẹ tôi ra so với gia đình chị dâu. Bố mẹ chị dâu lúc nào cũng thăm nom, mời cơm, còn gia đình tôi thì lại quá giản dị, chẳng cầu kỳ. Mẹ chồng tôi vốn sống vì sĩ diện, nên bà càng thích những cuộc vui trong gia đình giàu có của chị dâu, thích hơn hẳn sự đơn giản của nhà tôi.
Vậy là bà đán.h giá tôi bằng sự khác biệt về gia cảnh. Lợi thế duy nhất tôi có là tình yêu của chồng. Anh yêu tôi, chung thủy tuyệt đối và không ngần ngại bảo vệ tôi. Chồng tôi khác hẳn anh trai anh. Anh trai chồng tôi đã bỏ mối tình dài năm năm chỉ vì chị dâu giàu có, và có thể giúp đỡ sự nghiệp anh ta. Cái sự tính toán thực dụng này có lẽ đã được truyền từ mẹ anh. Còn chồng tôi thì trọng tình nghĩa, chúng tôi yêu nhau suốt năm năm qua, và anh chưa bao giờ vì gia cảnh tôi mà thay đổi tình cảm.
Và rồi, bà không chỉ ghét tôi mà còn hay so sánh tôi với chị dâu, khiến tôi chỉ biết tủi thân mà không thể chia sẻ cùng ai. Những đêm dài, tôi khóc trong thầm lặng, sợ rằng nếu chồng biết sẽ thêm phần lo lắng. Chồng tôi làm việc xa, không có mặt bên tôi nhiều. Vậy là tôi phải sống chung với bố mẹ chồng, và cũng phải dựa dẫm vào họ một phần.
Ngày ngày, tôi phải nấu cơm cho bố mẹ chồng ăn trước, rồi mới ăn sau. Mỗi bữa ăn cùng họ là một cuộc chiến không hồi kết. Cái nhìn khó chịu của mẹ chồng, những lời cằn nhằn của bà khiến tôi chẳng bao giờ có thể yên ổn. Đặc biệt khi tôi mang thai, tôi mong đợi sự chia sẻ, sự quan tâm của bà, nhưng lại chỉ nhận được sự lạnh lùng. Tôi phải làm tất cả, chỉ có chồng tôi là người duy nhất luôn động viên và chăm sóc.
Rồi đến khi tôi sinh con, tôi vẫn hy vọng mẹ chồng sẽ gần gũi hơn với tôi, nhưng không. Chưa đầy vài ngày, mẹ chồng đã bắt đầu ép tôi về nhà mẹ đẻ. Bà nói rằng mẹ đẻ tôi sẽ chăm sóc tốt hơn vì bà và bố chồng sức khỏe yếu, không thể chăm tôi nổi. Dù tôi muốn ở lại, vẫn cảm thấy được sự gần gũi trong ngôi nhà này, nhưng cuối cùng, sức ép từ mẹ chồng quá lớn, khiến tôi đành phải đồng ý.
Và rồi bà gọi chị dâu lái ô tô đến đưa tôi về nhà ngoại, không một chút thương tiếc, như thể tôi là một thứ gì đó cần phải loại bỏ khỏi nhà. Tôi không còn kiên nhẫn nữa. Tôi sẽ nói với chồng về những gì mẹ anh ấy đã làm, dù không muốn làm anh buồn, nhưng tôi không thể để bà ấy tiếp tục hàn.h h.ạ tôi như vậy.
Tôi sẽ im lặng, chăm sóc con cái, nhưng một ngày không xa, tôi sẽ nói ra tất cả sự thật về những gì mẹ chồng đã làm với tôi. Và cho dù có đau lòng, tôi sẽ không để bà tiếp tục áp bức tôi nữa.
Sinh con mới 10 ngày, tôi ôm con chạy về nhà mẹ đẻ giữa đêm vì mâm cơm cữ của mẹ chồng khiến tôi uất nghẹn! Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng sau khi sinh con, thứ khiến tôi rơi nước mắt không phải là cơn đau vết mổ mà là... bữa cơm cữ mẹ chồng dọn ra trước mặt tôi. Ảnh minh họa. Sau đám cưới, vợ chồng tôi tiếp tục bám trụ trên Hà Nội, nơi chúng tôi đã quen với nhịp sống đô thị. Dù vất...